NGÀY TẾT – KÍNH NHỚ TỔ TIÊN
ĐẠO LÀM CON
Cộng đoàn thân mến!
Có một số người, họ nói rằng: đi theo đạo là mất ông bà, tổ tiên. Thực ra, đó là cách hiểu không đúng của họ về Đạo Công Giáo. Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ về cốt lõi của người công giáo, xem đâu là điều mà chúng ta có đối với tổ tiên, ông bà, cha mẹ của mình?
Người ta kể rằng: có một lần, người cha già 80 tuổi ngồi trên chiếc ghế sô-pha cùng người con trai trí thức 45 tuổi. Đột nhiên có tiếng một con quạ gõ gõ cái mỏ vào ô của sổ của căn nhà.
Người cha già hỏi con trai: “Cái gì vậy?”. Người con trai trả lời: “Một con quạ”.
Vài phút trôi qua, người cha lại hỏi con trai: “Cái gì vậy?”. Người con trả lời: “Cha, con đã nói với cha rồi. Đó là một con quạ”.
Một lúc nữa lại trôi đi, người cha già lại hỏi: “Cái gì thế?”. Đến lúc này, có chút bực dọc, khó chịu trong giọng điệu của người con trai khi anh ta trả lời cha: “Đó là một con quạ, một con quạ”.
Một lúc lâu sau, người cha lại hỏi con trai cũng vẫn câu hỏi “cái gì thế?”. Lần này người con trai thực sự tức giận hét vào mặt người cha già mà rằng: “Tại sao cha cứ hỏi đi hỏi lại con cùng một câu hỏi thế hả? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là một con quạ. Cha không hiểu hả?”.
Thoáng chút ngần ngừ, người cha đi vào phòng mình, mang ra một cuốn nhật kí đã cũ nát. Cuốn sổ ông giữ gìn kể từ khi người con trai ra đời. Mở một trang, người cha đưa cho cậu con trai đọc. Khi người con trai đón lấy, anh ta thấy những dòng chữ được viết trong nhật kí như sau: “Hôm nay, đứa con trai bé bỏng 3 tuổi ngồi cùng tôi trên chiếc ghế sô-pha. Khi một con quạ đậu trên cửa sổ, con trai đã hỏi tôi 23 lần rằng đó là cái gì, và tôi cũng đã trả lời 23 lần rằng đó là một con quạ. Tôi nựng con mỗi lần nó hỏi tôi cùng một câu hỏi, lặp đi lặp lại 23 lần. Tôi không hề cảm thấy khó chịu, mà trái lại, càng yêu thương đứa con ngây thơ bé bỏng này hơn”.
Trong các tình yêu, có lẽ chỉ có tình cha, tình mẹ là bền bỉ, là kiên vững nhất. Tình cha mẹ dành cho con cái mãi mãi như sông ngòi, biển khơi. Nhưng:
“Biển đông còn lúc đầy vơi,
Chớ lòng cha mẹ suốt đời tràn dâng”.
Với người Công Giáo, việc Hiếu thảo với cha mẹ không chỉ dừng lại ở nét đẹp truyền thống, nhưng đã được nâng lên trở thành “Đạo”, bởi đã bắt nguồn từ những gì rất sâu xa trong lòng con người. Từ khi mở mắt chào đời, chúng ta đã được ướp trong tiếng à ơi của mẹ; chập chững bước ngắn bước dài, bập bẹ gọi “ba”. Bầu trời tuổi thơ bát ngát tuyệt vời, đó là tình mẹ nghĩa cha. Vì thế hiểu thảo trở nên một tôn giáo, trở nên một tín ngưỡng hay nói đơn giản là “Đạo hiếu”
Cha mẹ đã đánh đổi cả cuộc đời mình, chỉ mong cho con cái thành người. Niềm vui, niềm hạnh phúc và tự hào của cha mẹ là nhìn thấy sự thành công của con cái. Cho dù có phải vì con mà vất vả lao đao, cha mẹ vẫn không sờn lòng. Cho dù có vì con mà cha mẹ phải hao gầy, cha mẹ vẫn vui khi nhìn thấy con cái lớn khôn mỗi ngày. Chính nhờ ơn cha nghĩa mẹ cao dày như thế, những người con khi đã lớn khôn, thành tài, cần phải dặn lòng:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con”.
Người tín hữu Công giáo Việt Nam luôn có lòng biết ơn và kính nhớ tổ tiên của mình, đó là một truyền thống cao đẹp mà ta cần phải giữ gìn và phát huy. Ngày xuân, ngày tết lại là dịp đặc biệt gợi nhớ đến công lao các vị tiền bối trong gia đình. Chính vì thế, Giáo Hội Việt Nam đã dành ngày mồng hai tết để kính nhớ tổ tiên và ông bà cha mẹ. Nhớ đến công lao sinh thành dưỡng dục của các ngài, chúng ta tỏ lòng biết ơn các ngài và chân thành tâm nguyện sẽ tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của các ngài:
Con ơi giữ lấy lời cha
Chớ quên lời mẹ, nhớ mà ghi tâm
Đèn soi trong chốn tối tăm
Ấy là chính những lời răn lệnh truyền
Nhớ cầu cho bậc tổ tiên
Khắc ghi công đức một niềm tri ân
Tết đến, xuân về là dịp để gia đình đoàn tụ, là lúc mọi thành phần trong gia đình tỏ tình liên đới ruột thịt với nhau. Cho nên dù sống và làm việc ở bất cứ nơi đâu vào dịp lễ tết, người ta đều náo nức trở về hoặc nếu điều kiện không cho phép, người ta luôn khắc khoải hướng lòng về mái ấm của mình, vì nơi đó những người thân yêu đang mong ngóng nhớ thương họ. Thật bất hạnh cho những ai không còn tổ ấm để mà nhớ nhung và trở về trong những ngày này như các trẻ mồ côi, lang thang, cơ nhỡ. Mái ấm gia đình thật là thiêng liêng và không thể thiếu đối với mọi người.
Gia đình Kitô giáo là mối hiệp thông giữa nhiều người, là dấu chỉ và là hình ảnh của mối hiệp thông giữa Chúa Cha – Chúa Con và Chúa Thánh Thần. Gia đình Kitô giáo được kêu gọi tham dự vào việc cầu nguyện và hy sinh của Chúa Kitô, việc đọc kinh cầu nguyện hằng ngày và việc đọc lời Chúa sẽ củng cố đức ái trong gia đình, để ông bà cha mẹ biết yêu thương con cháu và để con cháu biết tỏ lòng thảo hiếu và tri ân cha mẹ cùng các bậc tiên tổ.
Hôm nay, Giáo Hội mời gọi con cái mình hướng lòng về việc kính nhớ tổ tiên và tri ân bậc sinh thành. Để việc kính nhớ này mang trọn vẹn ý nghĩa, thiết tưởng tốt hơn hết trong lúc này chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ về bổn phận giữa các thành viên trong gia đình, giữa những người đang còn sống với nhau. Bởi vì nếu chúng ta chu toàn các bổn phận đó một cách trọn vẹn thì các bậc tiên tổ của chúng ta sẽ cảm thấy hài lòng. Đó là cách thế tốt nhất để ta tỏ lòng tôn kính các ngài.
Bổn phận của con cái: tình phụ tử của Thiên Chúa là nguồn mạch của tình phụ tử con người. Chính tình phụ tử của Thiên Chúa làm cho cha mẹ được trọng kính. Sự tôn kính của con cái còn nhỏ hay đã trưởng thành, đối với cha mẹ mình, được nuôi dưỡng bởi sự âu yếm tự nhiên giữa cha mẹ và con cái. Nhưng sự tôn kính này còn là một điều răn của Chúa.
Sự tôn kính của con cái đối với cha mẹ là tình cảm tri ân đối với các ngài đã có công khó nhọc sinh thành và nuôi dưỡng con cái cho khôn lớn về thể xác, về sự khôn ngoan và về ân sủng. Sách Huấn ca đã dạy: “Ngươi hãy tôn kính cha ngươi và đừng quên những đau khổ của mẹ ngươi. Ngươi hãy nhớ rằng các ngài đã sinh ra ngươi: làm sao ngươi trả lại cho các ngài những gì các ngài đã dành cho ngươi”. (Hc 7,27-28)
Điều răn thứ bốn nhắc cho con cái đã trưởng thành những trách nhiệm đối với cha mẹ theo mức độ có thể, con cái phải giúp đỡ cha mẹ về vật chất cũng như tinh thần. Khi cha mẹ đã đến tuổi già và những khi đau yếu, cô đơn hoặc gặp gian truân. Chúa Giêsu đã nhắc nhở chúng ta bổn phận đền ơn này. “Hỡi người làm con, hãy tới giúp cha ngươi trong tuổi già của người và đừng làm người buồn rầu trong cuộc sống. Cho dù tâm trí ngài suy yếu, ngươi hãy tỏ ra khoan dung và đừng khinh dể ngài khi ngươi đang đầy sức mạnh. Kẻ nào đày ải cha mình thì nó là kẻ phạm thánh. Kẻ nào đày ải mẹ mình thì sẽ là kẻ bị Chúa nguyền rủa” (Hc 3,12-13.16) .
Người Công Giáo chúng ta gọi là Đạo cũng không sợ mất đức tin vì Bài đọc 2: Thánh Phaolô dạy: Kẻ làm con, hãy vâng lời cha mẹ theo tinh thần của Chúa, vì đó là điều phải đạo. Hãy tôn kính cha mẹ. Đó là điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa: Để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ trên mặt đất này” (Ep 6,1- 24)
Tại sao thánh Phaolô dám khẳng định: “Hãy tôn kính cha mẹ. Đó là điều răn thứ nhất”: Thiên Chúa ban cho Môsê 10 giới luật, được ghi khắc trên 2 bia đá, không phải mỗi bia 5 điều, nhưng là 3 và 7, và điều răn thứ 4 đứng đầu trong bia thứ hai. Ý Thiên Chúa đã muốn, hay nói chính xác hơn, Thiên Chúa đã nâng việc Hiếu thảo trở thành ĐẠO. Sống đạo làm người, chúng ta phải giữ đạo làm con. Yêu mến Thiên Chúa thì phải hiếu thảo với cha mẹ.
Hơn nữa được Chúa Giêsu tái khẳng định trong bài Tin mừng hôm nay: “Còn các ông, tại sao các ông dựa vào truyền thống các ông mà vi phạm điều răn của Thiên Chúa. Quả thế Thiên Chúa dạy: ngươi hãy thờ kính cha mẹ, kẻ nào nguyền rủa cha mẹ sẽ bị xử tử. Còn các ông lại bảo : “ ai nói với cha mẹ rằng, những gì con có để giúp cha mẹ, đều là lễ phẩm dâng cho Chúa rồi, thì người ấy không phải thờ cha kính mẹ nữa”. Như thế các ông dựa vào truyền thống các ông mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa. Và nếu như Chúa Giêsu đã từng nói: Nếu ngươi dâng lễ, mà chợt nhớ còn bất hoà với anh em. Thì hôm nay Chúa có thể nói: Nếu ngươi dâng lễ, mà chợt nhớ, chưa chúc tết cha mẹ, chưa thăm hỏi cha mẹ, chưa phụng dưỡng cha mẹ. thì hãy để của lễ đó mà dâng cho cha mẹ ngươi trước đã rồi hãy đến dâng cho Thiên Chúa.
Ngày nay, trong khi xã hội đang phát triển về mọi mặt thì đời sống gia đình lại càng xuống dốc, nhiều chuẩn mực đã bị đảo ngược. Trong đó, gia đình không còn là tổ ấm yêu thương để mọi thành viên quây quần sum họp nữa mà đã trở thành chốn địa ngục trần gian để người này phải chịu đựng người kia. Cha mẹ phải chịu đựng những thái đội vô lễ và bất kính của con cái và ngược lại con cái phải chịu sự cai trị đọc đoán và cay nghiệt của cha mẹ. Sở dĩ ngày càng có nhiều trẻ em bỏ nhà ra đi, mong muốn gây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn ở những phương trời xa lạ là vì họ không tìm thấy nơi mái ấm gia đình của mình một chút tình thương và sự thông cảm. Bên cạnh đó, cũng có nhiều bậc cha mẹ suốt đời tần tảo nuôi con để khi về già được chúng đáp đền bằng sự vong ân bạc nghĩa, bị đẩy vào cảnh sống cô đơn hắt hủi.
Là người chồng, người cha, hãy ý thức bổn phận người làm chủ gia đình là phải trở thành chỗ dựa, thành lá chắn che chở vợ con, chứ đừng trở nên gánh nặng cho gia đình bởi lối sống cai trị hà khắc, bởi nếp sống buông thả bê tha rượu chè.
Là người vợ, người mẹ, hãy sống yêu thương dịu dàng với chồng con, đừng sống qúa ích kỷ, lắm lời, làm cho không khí gia đình thêm nặng nề, chồng con phải buồn phiền đau khổ.
Là con cái, thay vì sống yêu thương, hiếu thảo với cha mẹ, nhiều khi chúng ta lại làm cho cha mẹ phải cực lòng bởi lối sống buông thả chạy theo những lối sống của thời đại, không chịu lắng nghe sự dạy bảo khôn ngoan của cha mẹ.
Trong năm mới này, xin Chúa biến đổi chúng ta thành những con người mới, biết ý thức và chu toàn bổn phận của mình đối với mọi người trong gia đình, để chúng ta cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia mình và đồng thời sống trọn đạo làm con như Lời Chúa dạy.
Lm. Giuse Phan Cảnh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN