THÁNG HOA – SUY NIỆM VỀ MẸ MARIA THEO TIN MỪNG NGÀY 13: CHÚA GIÊSU CHỊU NHỤC

NGÀY 13: CHÚA GIÊSU CHỊU NHỤC

LỜI CHÚA 

Tin Mừng Đức Giêsu Kitô theo thánh Luca (Lc 2, 1-7)

              1Thời ấy, hoàng đế Au-gút-tô  ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ. 2Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Qui-ri-ni-ô làm tổng trấn xứ Xy-ri. 3Ai nấy đều phải về nguyên quán mà khai tên tuổi. 4Bởi thế, ông Giu-se từ thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê lên thành vua Đa-vít tức là Bê-lem, miền Giu-đê, vì ông thuộc gia đình dòng tộc vua Đa-vít. 5Ông lên đó khai tên cùng với người đã thành hôn với ông là bà Ma-ri-a, lúc ấy đang có thai. 6Khi hai người đang ở đó, thì bà Ma-ri-a đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. 7Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà  không tìm được chỗ trong nhà trọ.

SUY NIỆM

Sau khi giới thiệu một cách đơn giản cảnh hang lừa máng cỏ, thánh ký Tin Mừng ghi thêm nét cuối cùng, hoàn thành bức tranh những khổ đau đầu tiên của Chúa Cứu Thế: “Không có chỗ cho ông bà trong quán trọ”

Bài Tin Mừng này, chúng ta đã nghe hai lần. Hôm nay, chúng ta chỉ dừng lại ở câu vừa trích dẫn trên. Chúng ta hãy lần lượt suy về: việc Chúa tự ý xoá nhoà mình, lý do quan phòng của việc Người bị từ chối, và sự mù quáng của cư dân Bêlem.

Nhục nhã : Chúa Giêsu tự xoá mình

Đức Mẹ và thánh Giuse không được trọ tại quán trọ nghèo nàn của làng Bêlem. Khi các ngài đến xin trọ, các Ngài được trả lời : Không có chỗ cho ông bà. Thật ra lời từ chối đó không vì thành kiến hay ác ý. Thực tế là quán đã hết chỗ. Mà vì các ngài lẫn trong đám dân thường, nên người ta không biết để có sự biệt đãi. Việc không được người ta nhận ra, đó là một sự nhục nhã ; và Đức Maria đã phải đau lòng vì chuyện đó biết bao! Nhục không phải cho Đức Mẹ, mà nhục cho Con của Người, là Con của Thiên Chúa và Con của Đavít, bị khinh miệt ngay trong thành của tổ tiên vương giả của mình, bị coi như một người tầm thường. Ôi! Nổi khổ đau này thật da diết vì một phẩm chức cao cả tuyệt vời đã không được loài người biết đến, không được thừa nhận!

Nhiều lúc ta bị chạm lòng tự ái khi bị làm nhục hay khinh miệt cách ngang nhiên. Nhưng, suốt đời Người, Chúa Giêsu đã dạy và đã nêu gương nhiều, để ta biết chấp nhận, và hơn nữa, tìm kiếm sự tự hủy và bị lãng quên.

Lý do quan phòng của việc bị từ chối

Chúng ta hãy giả sử là quán trọ Bêlem đêm ấy đang còn chỗ cho Chúa. Nhưng như vậy, chỗ đó có thích hợp với Người không ? Hang đá giữa đồng không mông quạnh, nghèo nàn, xơ xác, nhưng phải chăng lại thích hợp với Chúa hơn? Quán trọ là nơi ồn ào kẻ đến người đi, nói cười cãi vả, tục tĩu nữa! Cảnh tượng quán trọ ồn ào, hỗn độn… ám chỉ tình trạng nhiều tâm hồn luôn luôn nhộn nhịp, xao động vì muôn thứ lo toan, tính toán, hài lòng, rồi bất mãn,… Trong cảnh hỗn độn đó, con người không nhận ra chính mình, nó hoá ra xa lạ với chính bản thân, không thể có lòng sốt sắng được. Thiên Chúa không có chỗ trong những tâm hồn quán trọ ấy.

Vậy, nếu chúng ta muốn thưởng nếm niềm vui được có Chúa làm sở hữu ngay trong tâm hồn, chúng ta hãy tránh xa cảnh ồn ào náo nhiệt làm phân tán tâm tình và quá lo lắng cho những việc bề ngoài.

Sự mù tối của cư dân Bêlem

Bây giờ ta để ý quan sát người dân làng Bêlem. Vì bị thu hút bởi cái huyên náo nhộn nhịp, những người ra vào quán trọ không thể nhận ra Gia Đình Thánh và không hiểu được đâu là những lợi ích trọng đại mà Gia Đình Thánh mang lại cho mình. Họ đã bỏ qua giờ khắc Thiên Chúa viếng thăm họ.

Ở đời, có biết bao người như cư dân Bêlem đêm ấy! Họ trở thành nô lệ cho những lo toan của mình. Biết bao người không còn thời giờ để hồi tâm suy nghĩ, chăm lo việc rỗi linh hồn. Họ được mời tham dự Nước Chúa, dự tiệc cưới nước Trời, nhưng họ vịn lẽ nọ lẽ kia từ chối ! Chủ nhà phải nổi giận, loại họ ra ngoài.

Đó là tình cảnh của đa số người trên thế giới, kể cả các tu sỹ và linh mục. Thật vậy, ngay cả trong tầng lớp này, những người đã hiến thân cho Chúa, đôi lúc cũng có không ít người không dành thời giờ để nghĩ đến Thầy chí thánh của mình!  Chúng ta hãy cầu  nguyện cho tất thảy những tâm hồn lẽ ra phải là nhà tạm cho Chúa, cho một mình Chúa, nhưng lại trở thành quán trọ đón mọi thứ, chỉ trừ một mình Thiên Chúa!

Từ bài suy niệm hôm nay, chúng ta hãy nhìn lại chính tâm hồn chúng ta. Phải chăng tâm hồn chúng ta luôn luôn dành chỗ trọng nhất cho Chúa? Hay ngược lại, tâm hồn chúng ta chẳng khác nào quán trọ bên đường kia, không bao giờ còn chỗ cho Chúa? Khi chúng ta thả lòng trí theo muôn ý nghĩ, tình cảm, ước mơ trái nghịch tinh thần của Chúa, thì đâu còn chỗ nào cho Chúa ngự ?

Lạy Mẹ yêu mến của chúng con, đêm tháng chạp năm ấy, lòng Mẹ đã phải xót xa biết bao khi người ta không dành một chỗ cho Con của Mẹ. Nhưng thật ra, những người có mặt ở đó đâu có nhận ra Con Thiên Chúa trong lòng Mẹ đang tìm chỗ trọ? Phần chúng con, với phép rửa tội, linh hồn và thân xác chúng con đã được thánh hiến nên đền thờ cho Chúa ngự. Nhưng, được mấy khi chúng con hiểu và thực hành được điều đó ? Trái lại, nhiều ngày, nhiều tháng, thậm chí nhiều năm, chúng con là quán trọ cho mọi thứ trên đời này, kể cả những cái trái nghịch ý Chúa ! Xin Mẹ giúp chúng con từ nay luôn cố gắng đẩy lùi mọi cái nghịch ý Chúa, để giữ trọn cõi lòng chúng con cho một mình Chúa. Lạy Mẹ xin nhận lời chúng con. Amen.

Nguồn: Lm. Phêrô Lê Duy Lượng