BÀI SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG – NĂM C

BÀI SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG – NĂM C

SỐNG NIỀM VUI TRONG MỌI HOÀN CẢNH

Cộng đoàn phụng vụ thân mến,

Chúng ta đã cùng nhau đi đến Chúa nhật cuối của Mùa vọng. Giờ đây, chúng ta cùng nhìn lại những chặng đường đã qua mà Lời Chúa muốn nhắn nhủ chúng ta. Chúa nhật I Mùa vọng, chúng ta được mời gọi mở lòng đón Chúa đến, qua thái độ sống tỉnh thức và sẵn sàng trong từng phút giây của cuộc sống. Sang Chúa nhật thứ II, chúng ta được mời gọi dọn sẵn một con đường cho Chúa đến với tâm hồn của mỗi chúng ta bằng cách đổi mới tâm hồn. Tiếp đến Chúa nhật thứ III, Giáo hội mời gọi chúng ta hãy vui lên, vì Chúa đã đến gần, Ngài ở ngay bên cạnh chúng ta. Và hôm nay, Chúa nhật thứ IV và cũng là Chúa nhật cuối của Mùa vọng, Giáo hội muốn nhắc nhở chúng ta về một lối sống để có niềm vui đích thực, vui ngay cả trong những gian nan thử thách, bằng cách chúng ta nhìn lại mẫu gương Mẹ Maria. Đó là lối sống đầy phó thác, cậy trông và hy vọng, qua đoạn Tin mừng diễn tả Mẹ lên đường đi thăm bà Elisabeth ( Lc 1,39-45 ).

“Hồi ấy bà Maria lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa” ( Lc 1,39 ). Điều này diễn tả niềm vui của Đức Mẹ khi được Sứ thần loan tin cưu mang Đấng Cứu Thế. Mẹ không giữ niềm vui ấy cho riêng mình nhưng đã mau mắn lên đường mang tin vui ấy để chia sẻ cho người em họ của mình là Elisabeth. Điều này nhắc lại lời các tiên tri đã loan báo trong Cựu ước, như sách ngôn sứ Mikha đã diễn tả trong bài đọc thứ nhất: “ Phần ngươi, hỡi Belem, Epratha, ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Giu-đa, từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh Israel” ( Mk 5,1 ).

Vào ngày Chúa nhật cuối cùng của Mùa vọng, Giáo hội cho chúng ta nghe những lời này, để thắp lên trong cuộc đời chúng ta niềm vui, niềm hy vọng mà Chúa sẽ thực hiện công trình cứu độ dân Ngài. Nhưng làm sao chúng ta có thể vui được khi mà chúng ta đang gặp biết bao nhiêu những khó khăn về đủ mọi mặt: nào là yếu đau, bệnh tật, túng thiếu, những hoàn cảnh khó khăn trong gia đình cũng như ngoài xã hội, nơi mình đang sống.

Người ta kể rằng, có một người đàn ông đang đi trong một cánh rừng, thình lình bị một con cọp từ trong bụi rậm phóng ra đuổi bắt người này. Người đàn ông này đã chạy “bán sống bán chết”. Ông chạy mãi rồi đến một vực thẳm. Lúc này trước mặt là vực thẳm và sau lưng là con cọp, không biết phải làm gì hơn, người đàn ông đành phải trèo lên một cây ven đường, cây này có một cành đua ra phía vực thẳm.

Từ ở trên cây nhìn xuống, dưới gốc cây, ông ta thấy con cọp đang nằm nghỉ mệt, còn phía dưới vực thẳm, một con cọp khác, vì nghe tiếng động, cũng đang ngẩng đầu lên để chờ đợi miếng mồi. Trước tình huống đó, người đàn ông này chỉ còn một hy vọng duy nhất là, hai con thú kia mệt, chán, bỏ đi. Chính vì thế mà ông ta phải đành ngồi chịu trận ở trên cành cây kia.

Giữa lúc đang phải chiến đấu với sự sợ hãi và mệt nhọc như thế, người này thấy xuất hiện ở trên cành cây mà ông đang ngồi, hai chú chuột, đang thi nhau gặm vỏ cây. Bình thường thì người này rất ghét chuột, thế nhưng trong thường hợp này, tự nhiên ông ta lại thấy hai chú chuột kia thật dễ thương, bởi chúng đang làm cho ông quên đi nỗi lo sợ do những cử chỉ hết sức thản nhiên của chúng.

Thế rồi trong lúc ông ta đang chăm chú theo dõi từng cử chỉ của hai chú chuột, thì một con chim, bỗng từ đâu bay đến đậu trên cành cây, rồi để rớt xuống một chùm dâu còn hai ba trái. Người này đưa tay ra, với lấy chùm dâu rồi bóc ra bỏ vào miệng. Thật không còn gì thú vị bằng, trong lúc đang đói, đang khát mà lại được thưởng thức, dù chỉ là một vài trái dâu ! Khung cảnh núi rừng lại trở nên thơ mộng đối với người đàn ông này, cho dù ông đang phải chạy trốn hai con cọp.

Thiên Chúa dựng nên chúng ta không phải là để bắt chúng ta phải chịu khổ, mà là để cho chúng ta được hạnh phúc. Hạnh phúc ấy không phải chờ cho đến cuộc sống mai sau chúng ta mới được hưởng, mà chúng ta có thể hưởng ngay từ đời này, nếu chúng ta biết được bí quyết để hưởng hạnh phúc, hưởng niềm vui ấy. Bí quyết đó là: “Quẳng gánh lo đi mà vui sống”.

Tin mừng thánh Luca thuật lại cho chúng ta, trong biến cố Truyền Tin, khi nghe những lời tiên báo của Sứ Thần Gabriel, Đức Mẹ cũng đã lo lắng. Đức Mẹ lo lắng vì  mình đã khấn giữ đồng trinh thì làm sao có thể xảy ra điều Thiên sứ vừa nói được? Mẹ lo lắng vì mình chỉ là một thiếu nữ tầm thường thì làm sao có thể đảm nhận được vai trò làm mẹ Đấng Cứu Thế được ? Thế nhưng khi đã được Thiên Sứ cho biết, Thánh Thần của Chúa sẽ làm công việc Ngài vừa loan báo thì Đức Maria đã biết “quẳng” những nỗi lo lắng kia đi cho sự quan phòng kỳ diệu của Chúa, khi thưa “xin vâng” với Sứ thần. Còn của chúng ta thì sao? Hiện giờ chúng ta đang đau khổ, đang lo lắng về những gì ? Hãy quẳng những thứ đó đi để mà vui sống. Quẳng gánh lo đi ở đây có nghĩa là biết nhìn ra bàn tay quan phòng của Chúa qua những mất mát thua thiệt, những rủi ro, đau khổ và ngay cả những tội lỗi của chúng ta nữa.

Niềm vui đích thực của chúng ta là nhận ra được tình yêu của Thiên Chúa trong mọi tình huống của cuộc sống. Nếu chúng ta hiểu được như thế, thì Đức Mẹ là người đã được hưởng niềm vui cách trọn vẹn trong biến cố Truyền tin và mẹ đã lên đường để mang tin vui ấy cho người khác. Mẹ đã để cho tình yêu của Thiên Chúa bao phủ và tràn ngập tâm hồn Mẹ. Bởi đó ngay cả trong những cảnh huống bi đát nhất, Mẹ cũng vẫn giữ được sự bình an, một yếu tố căn bản để có niềm vui đích thực. Đó cũng là điều mà Lời Chúa của Chúa nhật cuối Mùa vọng muốn nói với từng người chúng ta.

Lm. Giuse Phan Cảnh